Trong suốt thời gian dịch COVID-19 diễn biến phức tạp tại TPHCM vừa qua, Quyền Linh là một trong những nghệ sĩ tiên phong trong việc kêu gọi quyên góp và ủng hộ quỹ vaccine.
Bản thân anh cũng không quản ngại nguy hiểm, đích thân vào những khu vực có dịch để mang các phần quà, lương thực thực phẩm cho những người gặp khó khăn.
Hình ảnh nam MC ăn mặc giản dị, vác từng bao gạo, các túi rau, củ… để giúp đỡ bà con gây xúc động mạnh.
Tâm sự với phóng viên, Quyền Linh thừa nhận có đôi lúc quá say mê trong công việc hỗ trợ bà con hằng ngày mà anh không biết bản thân mình mệt mỏi, kiệt sức. Tuy nhiên, sau khi xong việc, cái mệt mới thấm vào người, có lúc anh ngã khuỵu xuống vì không còn sức lực.
Cách đây ít tiếng, nam MC cập nhật trên fanpage status ngắn gọn để khích lệ bản thân cũng như mọi người: “Gần 100 ngày đối diện với con Covid nguy hiểm rồi. Cố gắng lên còn đúng 7 ngày nữa thôi, ráng chút nữa Quyền Linh nhé! Cầu mong mọi điều tốt đẹp. Thương lắm Sài Gòn của tôi”.
Nói về lý do bất chấp nguy hiểm hỗ trợ người dân thời dịch, Quyền Linh nghẹn ngào nói rằng: “Sài Gòn cho tôi nhiều thứ quá, đây là quê hương thứ 2 của tôi. Con người Sài Gòn bao dung, luôn giúp đỡ nhau. Chính vì thế, khi thành phố bệnh, tôi tự thấy mình có trách nhiệm”.
Gần hai tháng qua, Quyền Linh không gặp và ôm con gái. Nam MC nghẹn ngào: “Con ở ngay trong nhà mình, vậy mà muốn gặp con phải FaceTime hoặc chụp hình gửi qua Zalo, chứ đâu có dám ra khỏi phòng. Cảnh cha con rất gần mà cũng rất xa đau lòng chứ.
Bình thường nghỉ hè thì cha con sẽ có nhiều thời gian ở bên cạnh nhau, đi chơi với nhau. Bây giờ thì lại xa cách ngay trong chính ngôi nhà của mình. Tôi muốn rời nhà đi chỗ khác ở tạm cho an toàn, nhưng nhà có mình mình là đàn ông thôi, nên dù về nhà với trăm mối lo vẫn phải về. Và đã về rồi thì lại phải… đi.”
Quyền Linh trải lòng trong bài phỏng vấn mới đây: “Tôi sợ nhiều lắm chứ. Tôi đâu còn trẻ, người cũng mang cả mớ bệnh nền. Ban ngày chạy xồng xộc không sao, nhưng đêm về thì nỗi sợ bao trùm. Sống năm chục năm trên đời, làm thiện nguyện hai chục năm rồi, có chuyện nguy hiểm nào mà mình chưa trải qua.
Nhưng những hiểm nguy đã qua có gì thì mình tôi chịu, bây giờ thì nguy hiểm của mình sẽ trở thành nguy hiểm của cả gia đình. Nếu mình mắc bệnh thì vợ mình sao, hai đứa con chưa tiêm vaccine thì sao? Cứ một ngày trôi qua lại có thêm nhiều người mình biết nhiễm Covid. Muốn dừng lại lắm chứ.
Con người lý trí trong tôi nói: Quyền Linh ơi, mày đã làm được rất nhiều việc thiện rồi, đã đồng hành và chia sẻ hàng ngàn hoàn cảnh rồi, đã đi qua mọi cung đường đất nước rồi, mày nghỉ ngơi đi. Ở nhà cho vợ yên tâm, chăm vườn, xem phim, nghe nhạc và chờ dịch qua đi. Con đang lớn lên kìa, chơi với nó nhiều hơn đi. Đã rất nhiều lần tôi quyết định sẽ làm như vậy.
Nhưng sáng mở mắt ra, đọc tin nhắn và tin tức lại không chịu nổi, thế là lại chất đồ lên xe và lao ra đường lần nữa. Ban đầu bạn còn gọi mình: “Thôi đi anh ơi”, “Thôi đi Linh ơi”, sau dần ít người gọi hơn. Cuối cùng mình nhận ra: Chính tiếng nói lương tri gọi mình. Ngày nào tôi cũng chiến đấu với chính mình, ngày nào cũng thấy mình rơi vào một cuộc tiến thoái lưỡng nan. Nhưng lần nào con người lý trí của mình cũng thất bại.”