Lần đầu tiên gặp DJ/ Producer Bống Trần (tên thật là: Trần Văn Quyết), sự chú ý của tôi nhanh chóng bị hướng về bước chân tập tễnh của anh. Đó cũng chính là khởi nguồn của câu chuyện giữa tôi và chàng DJ sinh năm 1991 này.
Biến cố cuộc đời
Lớn lên trong một gia đình lao động thuần túy, có lẽ tuổi thơ của không quá nhiều khác biệt so với những bạn bè đồng trang lứa lúc bấy giờ tại Hạ Long – Quảng Ninh. Cùng chúng bạn, Bống Trần đã phải tiếp cận với những gam màu xám của xã hội trước khi biết đến ánh sáng con chữ.
Người ta thường nói, chỉ khi nào mất đi một thứ nào đó thì mới nhận rõ giá trị của nó là như nào và bước chân tập tễnh của ngày hôm nay cũng một phần xuất phát từ sai lầm tuổi trẻ của Bống Trần. Ương bướng và không nghe lời cha mẹ, đến khi biến cố ập tới, vết thương quá nặng đã lấy đi vĩnh viễn chiếc chân trái của anh. Một cái giá quá đắt đối với một cậu thanh niên khi ấy mới 18 tuổi, nhưng đổi lại, Bống Trần đã nhìn thấy rõ những điều đáng trân trọng nhất và một con người mới đã được sinh ra.
“Ở cái tuổi mới lớn, tôi cũng khá ương bướng, ngỗ ngược… chỉ muốn khẳng định bản thân mà thôi. Đến khi biến cố ập tới, với suy nghĩ của một thanh niên quậy phá như tôi lúc bấy giờ cũng đâu có ý thức được gì nhiều. Lúc đó, thực sự tôi cũng chỉ biết phó mặc mọi thứ cho số phận định đoạt.
Nhưng đúng vào những thời khắc cuối cùng, tôi lần đầu tiên chứng kiến thấy giọt nước mắt của cha kèm theo câu nói: “Bằng bất kỳ giá nào, cha cũng phải cứu được con”. Vào đúng lúc đó, mọi khát khao sống, mọi sự gắng gượng trong tôi mới thực sự trỗi dậy. Phải sống, phải làm lại, phải chuộc lại những gì năm tháng mà bản thân đã đánh rơi” – chàng nghệ sĩ sinh năm 1991 hồi tưởng.
Nhưng thực tế lại thường cay nghiệt hơn nhiều so với những lý tưởng trong đầu. Với một cậu thanh niên 18 tuổi, trình độ học vấn hạn chế và đã mất một bên chân, vốn liếng trong nhà cũng đã tiêu tán… vậy tương lai nào dành cho Bống Trần?
“Thời điểm đó, tôi cũng đã suy nghĩ rất nhiều, cũng đã thử với rất nhiều phương án nhưng đụng đâu cũng thấy bế tắc bởi những khuyết điểm bản thân. Sau cùng, tôi biết được một điều, làm nghệ thuật thì không phân biệt giàu nghèo, sang hèn, mọi khoảng cách đều sẽ được san lấp. Bạn là ai, xuất thân từ đâu, không ý nghĩa bằng việc bạn có thể làm ra được những tác phẩm thế nào.
Từ đó, tôi đã quyết định theo học DJ và Producer. Có thể coi, đây là quyết định mang tính bước ngoặt cuộc đời sau khi gặp phải biến cố lớn như vậy. Khi đã định hướng được con đường phải đi, tôi đã dồn mọi tâm huyết, hứa với chính bản thân là phải thành công và mình sẽ làm được” – DJ Bống Trần chia sẻ thêm.
Bước đôi chân lên ánh đèn sân khấu
Quả thực, giống như cái tên được cha mẹ đặt cho mình, quyết tâm trong chàng trai trẻ lúc bấy giờ nếu không đủ lớn thì sao có thể đi qua những năm tháng dài đằng đẵng kham khổ, góp nhặt từng đồng, chạy vạy khắp nơi để mong có được một công việc ổn định.
“Ngày trước ở Quảng Ninh, thị trường âm nhạc chưa phát triển được như bây giờ. Tôi chuyển đến Hà Nội với hy vọng sẽ tìm được công việc theo đúng sở trường của mình. Xin đánh không công khắp nơi, thử việc hết quán này đến hàng kia. Nơi thì họ chê tôi khuyết điểm như này không phù hợp, nơi nhận thì cũng chỉ được mức lương rất khiêm tốn được khoảng 100.000 một ngày công.
Tôi cứ tiếp tục cặm cụi như vậy trong suốt gần 8 năm, chỉ với một suy nghĩ, mình phải đi tới cùng và hãy cứ làm đi, rồi sẽ đến lúc mình nhận lại được thành quả. Thời gian này là thử thách với mình, cũng mang lại cho mình nhiều bài học, nhiều giá trị đáng quý và có cách nhìn nhận cuộc sống khác hơn rất nhiều so với khi còn bồng bột.
Sau đó, tôi vào Đà Nẵng để học thêm về làm Producer. Và cũng từ đây tôi mới biết cảm giác chính xác của một người nghệ sĩ đi diễn show là như nào.
Khi đó là vào năm 2019, sau tròn đúng 10 năm theo nghề DJ, tôi mới nhận được một lời mời đi diễn. Cảm giác lúc đó nghĩ lại cũng buồn cười lắm. Như mọi người sẽ hồi hộp, lo lắng chuẩn bị các bài nhạc. Còn tôi chỉ băn khoăn một điều duy nhất: ‘Sân khấu ở đó đi lên có dễ không? Mọi người có để ý đến đôi chân của mình hay không?’
Nhưng khi bước lên được sân khấu rồi, điều tôi quan tâm duy nhất lúc đó là bài nhạc. Tôi chỉ tâm niệm một điều, mình đã được trao cơ hội, mình phải thể hiện thật tốt. Còn những thứ khác, ánh nhìn của mọi người, tất cả đều không quan trọng nữa. Mình đã không được lành lặn như bao người thì mình phải thể hiện quyết tâm, khả năng của mình gấp nhiều lần hơn. Không thể để cho những điều tự ti đó ảnh hưởng đến mình thêm được nữa”.
Trời không phụ người có công, sau tất cả những nỗ lực đó, DJ Bống Trần cuối cùng cũng đã tìm được một bến đáp yên bình cho riêng mình. Cũng từ thời điểm này, anh trở lại với mảnh đất quê hương và làm nghệ sĩ tại H Club – một trong những tụ điểm giải trí nổi tiếng bậc nhất tại Hạ Long. Cho đến nay, khi đã xây dựng được vững chắc tên tuổi và khẳng định được vị trí của bản thân, Bống Trần giờ đã trở thành cái tên quen thuộc tại khắp các sàn diễn lớn nhỏ trên cả nước.
“Sau tất cả, tôi vẫn thấy mình may mắn. May mắn vì đến giờ phút này tôi đã làm được điều mình muốn. Chứng minh được cho bố tôi thấy rằng ông không sinh ra một đứa con bất tài. Và khi đã gắn bó với nghề này cũng đã 13 năm rồi, tôi cũng chỉ muốn được đi tới hết con đường sự nghiệp cùng với chiếc bàn DJ mà thôi.
Về âm nhạc, mình làm tốt các thể loại yêu thích và phát triển nó lên bằng hết khả năng bản thân. Bởi tôi chỉ tâm niệm một điều: ‘Cứ cố gắng kiên trì, rồi mọi thứ bằng cách này hay cách khác cũng sẽ tự đến với mình’.”